Hãy để con dang đôi cánh… ở một chân trời tươi đẹp và an toàn

Giang nhớ ngày mình còn học cấp 3, hồi đó tầm năm 94-95 thì phải,  hầu như tất cả học sinh đều học trường công, bạn nào học giỏi thì thi được vào trường chuyên lớp chọn, bạn nào học yếu quá thì đành vào trường dân lập, làm gì có trường tư, trường song ngữ hay trường quốc tế như bây giờ.

Học cấp 3 là những ngày tháng học hành vất vả nhất, hết học ở trường cô lại học ở trung tâm, hết học trung tâm lại học tại nhà cô giáo vì nếu không chăm học sao mà thi đậu được vào trường đại học trong nước, đặc biệt là những trường có tiếng tăm một chút.

Giang đỗ vào một trường đại học trong nước nhưng cô vẫn ước mình được đi du học, các trung tâm du học khi đó còn rất ít, thông tin về du học cũng vì thế mà ít theo, không những thế chi phí du học tự túc thực sự là một con số lớn mà gia đình Giang không thể chi trả nổi, chỉ có bạn nào học rất giỏi lại biết nắm bắt thông tin thì kiếm được học bổng của trường nước ngoài, con đường học hành ở trời tây vậy là mở ra trước mắt. Giang xem “Đường lên đỉnh Olympia”, thấy các quán quân á quân được học bổng đi du học Úc mà lòng ngưỡng mộ vô cùng.

Sau khi học xong đại học trong nước, Giang đi làm và kết hôn, cô có một công việc ổn định, một tổ ấm hạnh phúc và đặc biệt là có 1 cô con gái ngoan ngoãn, xinh xắn, học giỏi tên là Gia An. An trải qua tuổi thơ khác với bố mẹ mình, cô bé được học ở trường song ngữ có tiếng ở thủ đô (dĩ nhiên là học phí sẽ đắt hơn trường công), các chương trình học dường như nhẹ nhàng hơn, cô được bố mẹ đầu tư cho đi học tiếng anh ngay từ bé.

Tuy nhiên, giống như nhiều bạn trẻ ở Việt Nam, mặc dù ở trường lớp An rất hoà đồng với bạn bè nhưng về nhà cô bé khá trầm lặng, thế giới xung quanh An chỉ là lớp học, thầy cô, nhạc trẻ, những bộ phim tuổi teen và 1 vài người bạn thân.

Giang và chồng hàng ngày đều đưa con đi đón con về, ít khi để con tự chi tiêu mua sắm, thỉnh thoảng mới bắt con làm việc nhà giúp mẹ, con ít khi được tự đi chơi cùng bạn bè mà thường phải